Chúng ta sẽ buồn nhanh hơn và vui lâu hơn? Để nỗi buồn có hạn kết thúc còn niềm vui thì không. Chúng ta sẽ học cân bằng giữa quên và nhớ? Để không nhớ đến vật vã và cố gượng quên ắt. Chúng ta sẽ xót thương thành tâm hơn? Để trái tim luôn nói thật, khi nó muốn bật ra thành lời. Chúng ta sẽ yêu thì nói, chứ chẳng còn trói buộc mình với thầm lặng lặng câm. Dù là bước ngược đường trong tình yêu một chiều. Hãy bạo dạn thanh minh tình cảm biết đâu điều diệu huyền sẽ xảy ra (Ảnh minh họa - nguồn: Internet) Chúng ta sẽ không cố ý là người thứ ba xen ngang vào một câu chuyện đã chật chỗ, để cảm xúc loay hoay mắc kẹt đến nghẹt thở. Chúng ta sẽtrân trọng hạnh phúchơn, chẳng vì một lúc hiểu nhầm, hoài nghi, ấm ức, hay tức giận mà tàn tệ buông câu tự, rồi quay lưng xa lạ đôi ngả, để thương tổn ngày sau vẫn còn đau nhức. Chúng ta sẽ gan góc yêu và dũng cảm bằng lòng sự thực khi tình ái không còn. Tình yêu là thứ vốn chẳng thể gượng ép. Khi nó đã không còn thiên nhiên nữa, đừng cố bám níu lại bên mình những miễn cưỡng đã nhạt nhòa. Chúng ta sẽ tiện tặn nước mắt hơn phải không? Chẳng còn khóc vì những nguyên do vặt vãnh, những lý do lặt vặt hay những vu vơ u sầu. Đôi mắt ta sẽ đỡ mỏi mệt và ướt đầm. Chúng ta sẽ không còn bủn xỉn với nụ cười, sẽ không bỏ quên niềm vui vì bị bận rộn mỗi ngày kéo đi xềnh xệch hay áp lực cuộc sống, công việc, học hành, gia đình. Sẽ không còn ngờ ngạc với câu hỏi: “Niềm vui hôm nay là gì?” để lục tìm trí nhớ rất lâu cũng chưa nhìn thấy. Chúng ta sẽ sống tự do hơn, là chính mình hơn, thoải mái hơn, làm những gì mình muốn, mua những thứ mình cần. Thích thì hát ca, vui thì nhảy múa, yêu đời thì hò hét, cười tít mắt, vang thành tiếng hả hê vô tư, ta thấy mình trong gương – hồn nhiên đến lạ kì. Chúng ta sẽ ít tham lam và không còn quá ích kỉ, chỉ nghĩ trong sự chật hẹp cho lợi ích bản thân. Chúng ta bắt đầu nhìn ra xa, rồi nhìn những người xung quanh, rồi nhìn rất gần, những người thân ngay cạnh. Chúng ta sẽ không còn bàng quan, không còn vô tâm, không còn bông lơn, không còn độc ác, không còn đố kị, không còn ganh ghẻ. Chỉ còn những tâm thành và lòng tốt nguyên sơ. Chúng ta sẽ tỉnh ngủ và mê mệt đúng lúc. Chúng ta sẽ vừa nghiêm khắc vừa khoan dung với bản thân. Chúng ta sẽ sử dụng thời gian vừa vặn. Không còn những than vãn vì “không biết phải làm gì” rồi nằm lì một chỗ ngắm năm tháng trôi và: Than ôi! Chán đời. Hãy trân trọng khoảng thời kì mà bạn đang có (Ảnh minh họa - nguồn: Internet) Chúng ta sẽ không bằng lòng sống theo sự sắp xếp bị động của những người chưa tử tế đối đãi với ta. Họ rầm rĩ bàn tán hay xói móc chỉ trỏ, đó là việc của họ. Ta còn phải sống cho riêng ta. Ta tự biết ta không sai, tại sạo còn phải để ý hay bàn cãi lý lẽ phải trái khi mà họ luôn mặc định là ta chưa đúng? Chúng ta sẽ trân trọng gia đình hơn, quan tâm bác mẹ, anh, chị, em hơn. Chứ không phải đợi khi giật thột mới hối hận, tiếc nuối. Hoặc giả tỉ, nếu không may gia đình hạnh phúc chưa vẹn tròn, thì cũng đừng lấy đó là cớ để trường đoản cú hy vọng về thế cuộc này hay trút xả oán trách rồi trượt dốc cho tuổi trẻ mình rơi ngã. Gia đình xoành xoạch là điểm tựa bình an. Dù có đi xa, cũng đừng bao giờ quên đường về nhà. Chúng ta sẽ dành nhiều chốc lát ở bên bạn bè trong hiện tại, để tương lai sở hữu nhiều kỉ niệm tốt đẹp. Chúng ta sẽ đam mê hơn với công việc, hoặc là tự kiếm tìm những điều hích bé nhỏ ngay trong cả những bề bộn bộn bề. Chúng ta sẽ đối mặt với khó khăn và sẵn sàng ưng ý thất bại. Bởi vượt qua được những thử thách và áp lực, đã là một thành công không nhỏ rồi. Chúng ta sẽ tôn trọng chính mình hơn, nâng niu cảm xúc cá nhân chủ nghĩa, có tự tôn, có trách nhiệm, biết chăm sóc bản thân thật tốt trước khi đợi một ai đó quan trọng lo âu cho mình. Khi ta có sức khỏe, ta có quyền mong ước cả vạn điều. Nhưng khi không có sức khỏe, thứ độc nhất ta ước mong chỉ còn là có sức khỏe thôi. Chúng ta sẽ… rất nhiều. Nhưng nếu chúng ta chỉ sống đến năm 26 tuổi? “Nếu” chỉ là một giả thiết không xảy ra. Chỉ là bạn vẫn luôn có nhịp đổi thay thái độ sống hăng hái hơn. Hãy sống cho xứng đáng và cho kịp với sự tong tả của thời gian. |